Freud Yêu Dấu – Chương 7


Chuyển ngữ: Trà Hương
Biên tập : Chjcbjbj
http://www.thanhthoigian.wordpress.com

6bf50515acb5b672a9d8cd95ee508fc5

Trong phòng tĩnh lặng, chỉ có Ngôn Cách và Tống Y một người hỏi một người đáp.

Chân Ý vốn tưởng rằng chuyên gia phát hiện nói dối sẽ dựa vào giọng điệu và ngôn ngữ cơ thể để tạo áp lực với người bị tiến hành kiểm tra, nhưng Ngôn Cách thì không. Anh vẫn giữ ngữ điệu bình ổn, tiếng nói trầm ấm, không hề lên cao xuống thấp; dáng điệu bình thản, không mang vẻ mờ ám.

Anh không nhìn máy phát hiện nói dối mà nhìn thẳng vào Tống Y.

“Cô tên là Tống Y?”

“Đúng.”

“Rạng sáng ngày 28 tháng 4, cô ở club Ecstasy?”

“Đúng.”

“Cô là người ở thành phố HK?”

“Không.”

“Là bạn bè hẹn cô đến Ecstasy?”

“Không.” Cô ta thoáng chần chừ.

“Cô tới Ecstasy là do vừa đúng lúc đi ngang qua, là tình cờ đúng không?”

“……Không.”

“Cô tới club một mình?”

“Đúng.”

“Cô là diễn viên?”

“Đúng.”

“Đây là lần đầu tiên cô tới club Ecstasy?” (Vấn đề này ban nãy không được cảnh sát đề cập, hiện giờ Tư Côi đang ghi chép.)

“Đúng.” Hơi do dự.

“Cô sẽ trả lời vấn đề của tôi một cách thành thật chứ?”

“Đúng.”

“Hôm đó cô uống rượu ở Ecstasy?”

“Đúng.”

“Cô uống rượu trắng?”

“Không.” Trả lời rất nhanh.

“Cô uống rượu vang đúng không?”

“Không.” Tốc độ hơi chậm lại.

“Cô uống bia?”

“Không.”

“Cô uống rượu cocktail?”

“Đúng.” Hơi chần chừ.

“Cô lo lắng tôi hỏi những vấn đề khác đúng không?”

“Không.” Ngẩng đầu, mở to hai mắt.

“Cô chỉ uống một ly rượu thôi đúng không?

“Không.” Trả lời rất nhanh.

“Cô uống hai ly rượu?”

“………”

“Cô cho rằng máy phát hiện nói dối rất thần kì?”

“Đúng.”

“Cô uống hai ly rượu?”

“…….Đúng.” Ngập ngừng một lúc lâu.

“Hai ly rượu khiến cô say tới mức không tỉnh táo ư?”

“……Tôi……….” Không trả lời.

Chân Ý cúi đầu vuốt mi tâm.

Cho dù cô không am hiểu về việc kiểm tra nói dối nhưng vẫn có thể cảm giác được: Cứ tiếp tục như vậy, dù là những việc nhỏ không đáng kể (Thậm chí cả những vấn đề Chân Ý không ngờ đến) đều có thể bị phanh phui.

Cô hoàn toàn không biết gì về việc kiểm tra nói dối, là cô sơ suất.

Điều này rất rõ ràng, Ngôn Cách đến có chuẩn bị. Anh không chỉ là người nghiên cứu dựa trên các số liệu sinh lý, vừa mới đến, anh đã vô tình chủ động kiểm soát được tình hình. Rất có thể, người đề nghị kiểm tra nói dối không phải bên cảnh sát và Tư Côi, mà chính là anh.

Vừa rồi Tư Côi nói cảnh sát đã mô phỏng hướng đi của Tống Y trong video giám sát, ám chỉ cô ta bị tình nghi, buộc cô ta phải chấp nhận kiểm tranói dối. Suy nghĩ cẩn thận lại thì thấy, thật ra không phải vậy. Chỉ bằng điểm ấy, cô ta không thể bị liệt vào danh sách người bị tình nghi được.

Hai người bị lừa rồi.

Quá trình vấn đáp vẫn còn tiếp tục.

“Cô biết rõ, nếu cô nói dối, máy phát hiện nói dối sẽ có phản ứng đúng không?”

“Đúng.” Tống Y lo lắng nhìn Chân Ý cầu xin sự giúp đỡ. Nhưng Chân Ý chưa thể nghĩ ra đối sách ngay lập tức được.

“Khi đi qua góc hành lang, cô nhìn thấy một cái bóng?”

“Đúng.” Trả lời rất nhanh.

“Cô bị cận thị?”

“Không.” Trả lời rất nhanh.

“Hôm đó cô đi giày thể thao đúng không?”

“Không.” Trả lời rất nhanh.

“Hôm đó cô đi giày cao gót?”

“Đúng.”

“Cô cảm thấy chiếc bóng đó là của trẻ con?”

“Không.”

“Cô cho rằng người kia là thanh niên?”

“Đúng.”

Chân Ý hít sâu một hơi, cô muốn dùng ánh mắt nhắc nhở Tống Y: Ngôn Cách lén thay đổi đề tài.

Song, Tống Y trả lời quá nhanh, vấn đề đã xong. Chân Ý thật không nghĩ tới, kỹ xảo cô quen dùng trên tòa án lại làm chính người ủy thác của mình gặp trở ngại.

“Lúc ấy cô cảm thấy người kia khả nghi đúng không?”

“Không.”

“Sau khi vụ án xảy ra, cô cảm thấy người kia khả nghi không?”

“Đúng.”

“Thật ra cô có ấn tượng với người đó?”

“……..” Sửng sốt.

Chân Ý cúi đầu, phân tích từng bước một cách logic chặt chẽ như vậy thật sự rất khó nói dối.

“Hôm đó cô đi giày đế bằng?”

“Đúng.”

“Cô là người mẫu?”

“Đúng.”

“Thật ra cô có ấn tượng về người kia đúng không?”

“………”

“Cô thấy rõ ràng đúng không?”

“………”

“Cô say rượu sao?”

“……….”

Tống Y nhắm mắt lại, cắn môi. Cho dù không trả lời, cô cũng biết, đã bị phát hiện nói dối.

Tư Côi cúi đầu ghi chép; Chân Ý chợt lóe lên một ý nghĩ, lập tức ngăn lại: “Cảnh sát Tư vừa nói, kiểm tra phát hiện nói dối chỉ lặp lại những câu hỏi trong phòng thẩm vấn. Nếu cô Tống là người bị tình nghi, hãy đưa ra chứng cứ!”

Cô nhìn chằm chằm Tống Y.

Tống Y liền hiểu được, cô ta không phải người bị tình nghi nhưng phía cảnh sát muốn dựa vào quá trình kiểm tra nói dối để nhận định. Cô phản ứng mạnh mẽ hơn: “Các anh lừa tôi, tôi không kiểm tra nữa. Nếu nghi ngờ thì bắt tôi lại đi.” Vừa nói cô ta vừa tháo thiết bị và dây điện trên người.

Chân Ý: “………”

Diễn hơi lố rồi……. Vì những phiền phức không đáng có, nếu vẫn muốn tiếp tục, không thể ầm ĩ quá căng thẳng với bên cảnh sát……

Kiểm tra nói dối bị cắt ngang.

Ngôn Cách nhìn lại, sau mắt kính mỏng, ánh mắt thật lạnh nhạt: “Cô đã nói vậy à?”

Tư Côi vừa căng thẳng lại xấu hổ, tựa như học sinh phạm lỗi: “Xin lỗi, thầy Ngôn, tôi, có lẽ tôi nói nhầm.”

Nhưng Chân Ý biết, đó là lời nói khách sáo, không phải nói nhầm.

Thật ra, đưa ra kháng nghị lúc này cô cũng không nắm chắc lắm. Nếu bên cảnh sát cưỡng chế, họ không thể dây dưa thêm; song, cô cho rằng với tính cách kiêu ngạo vốn có, Ngôn Cách sẽ không cho phép.

Ngôn Cách rũ mắt suy nghĩ.

Tạm thời chỉ có bốn người trong phòng biết quá trình kiểm tra nói dối này.

Cuối cùng, anh nói với Tống Y: “Hai câu hỏi vừa rồi cô không trả lời, tôi sẽ không ghi chép lại.” Rồi liếc mắt nhìn sang Tư Côi, Tư Côi lập tức gật đầu, tỏ vẻ giữ lời.

“Những vấn đề mở rộng xung quanh hai câu hỏi này, tôi cũng sẽ không hỏi đến. Như vậy có được không?”

Tống Y cũng biết mình không còn lựa chọn nào khác nhưng ít ra có thể tranh thủ một chút lợi thế, cô ta thả lỏng hơn một chút: “Được, cảm ơn anh.”

“Cô tên là Tống Y?”

“Đúng.”

Chân Ý mau chóng phát hiện ra, lần thứ hai, Ngôn Cách lặp lại hỏi tất cả những câu hỏi vừa rồi, trừ hai câu cuối cùng. Tuy nhiên, anh điều chỉnh trình tự những vấn đề liên quan và không liên quan một chút.

Giống như lúc trước, đồ thị về điện tích trên da, hô hấp, huyết áp, mạch đập đều không thay đổi, không có biến hóa về mặt sinh lý.

Song Chân Ý vẫn không thoải mái. Cô đại khái đã đoán được, Ngôn Cách dùng logic khơi gợi một vấn đề, đảo lộn trình tự xác nhận vấn đề, đồng thời, anh từ từ suy nghĩ, đặt ra những vấn đề tiếp theo.

Chân Ý không hiểu, nếu không hỏi sau khi say rượu ý thức có tỉnh táo hay không, không hỏi xem có nhìn rõ nghi phạm hay không, còn có thể hỏi cái gì?

Rất nhanh, Ngôn Cách khiến cô được mở rộng tầm nhìn.

Vòng ba bắt đầu.

“Cô biết người chết?”

“Đúng.” Trả lời rất nhanh.

“Cô quen người chết?

“Đúng.”

“Cô thích lên mạng?”

“Đúng.”

“Khi người chết còn sống, cô từng ra tòa làm chứng chống lại anh ta?”

“Đúng.”

“Đêm đó, cô gặp anh ta ở club?”

“Đúng.” Trả lời thong thả.

“Cô gặp anh ta ở quầy bar?”

“Không.” Trả lời rất nhanh.

“Cô gặp anh ta ở sàn nhảy?”

“Đúng.” Trả lời thong thả.

“Anh ta rất cao?”

“Không.”

“Hai người nhảy mặt đối mặt?”

“Đúng.” Trả lời thong thả.

“Cô từng nhìn thấy những tin tức xấu về anh ta?”

“Đúng.” Trả lời rất nhanh.

“Cô gặp anh ta một lần ở tòa án?”

“Đúng.”

“Bình thường cô có ấn tượng với những người mới gặp qua một lần?”

“Không.”

“Cho dù không biết Lâm Tử Dực nhưng cô đã nhìn thấy ảnh chụp của anh ta trên mạng?”

“Đúng.” Trả lời thong thả.

“Cho nên, cho dù không có ấn tượng sâu sắc về anh ta, khi thấy anh ta ở sàn nhảy, cô vẫn biết được anh ta là Lâm Tử Dực?”

“……Đúng.”

“Sau khi anh ta chết, cô quan tâm tới những tin tức trên mạng?”

“…….Đúng.” Trả lời rất chậm.

“Cô có bình luận?”

“Không.” Trả lời rất nhanh.

“Cô lấy làm tiếc cho anh ta?”

“…….Không.”

“Cô vui mừng?”

“……..Đúng.” Nhíu mày, trả lời thong thả.

“Xét theo những hành vi lúc trước của anh ta, cô cảm thấy anh ta chết không đáng tiếc?”

“……..Đúng.”

Hình ảnh đồ thị không có gì khác thường, cô ta nói thật.

Chân Ý cũng có ác cảm với Lâm Tử Dực, nhìn thấy hắn chết, cô cũng không để tâm, song khi nghe Tống Y trả lời rõ ràng như vậy, cô vẫn thấy có áp lực đạo đức.

“Cho dù anh ta chết rất thảm, cô cũng không cảm thấy đồng tình?”

“Đúng.”

Chân Ý suy tư, Ngôn Cách đang thăm dò nguyên nhân Tống Y không muốn đứng ra làm chứng để bắt kẻ tình nghi sao?

“Anh ta đã chết, cô không có cảm giác gì?”

“……Đúng” Khẽ siết chặt nắm tay, cô ta trả lời chậm rãi. Trên màn hình, điện tích da xuất hiện sự khác thường, đường cong vọt lên cao. Tống Y không nhìn thấy màn hình nhưng có thể nhìn ra manh mối từ vẻ mặt kinh ngạc của Chân Ý.

“Anh ta chết rôi, cô rất buồn?”

“Không.”

“Anh ta chết rồi, cô rất hả hê?”

“Không.” Đường cong chỉ thị điện tích da vọt cao lên.

“Cô hận anh ta?”

“Không.” Cô ta lắc đầu, đồ thị hô hấp, mạch đập đều vọt cao.
“Cô cho rằng Lâm Tử Dực cùng bạn bè đã cưỡng bức Đường Thường?”

“Đúng.” Trả lời nhanh chóng, đồ thị trên màn hình trở lại bình thường.

“Anh ta từng xúc phạm cô?”

“Không.” Trả lời nhanh chóng, số liệu trên màn hình bình thường.

“Cô giết anh ta?”

“Không.”

“Cô cảm thấy thật biết ơn kẻ đã giết anh ta, nếu có thể hỗ trợ hung thủ, cô sẽ tình nguyện giúp kẻ đó?”

“Không.” Cô ta cắn răng, điện tích da lại trở nên bất thường.

Chân Ý nhìn chằm chằm từng thay đổi trên màn hình, tinh thần tập trung cao độ.

Ngôn Cách thờ ơ nhìn thẳng vào Tống Y vài giây, nhanh chóng đi vào vấn đề kiểm tra cuối cùng.

“Cô cảm thấy hung thủ lần này sẽ bị xử phạt?”

“Đúng.” Cô ta ngồi thẳng người, hô hấp bất thường.

“Nếu là cô, cô sẽ thả hung thủ?”

“Không.” Trợn mắt, điện tích da có khác thường.

“Trước khi người chết bị giết, cô biết anh ta sẽ bị giết?”

“Không.” Cô ta phẫn nộ, nhìn chằm chằm Ngôn Cách, toàn bộ đồ thị vọt cao.

“Thật ra cô có biết hung thủ?”

Từ việc không hợp tác làm chứng trực tiếp biến thành bao che giấu diếm?

Chân Ý sửng sốt.

Sắc mặt Tống Y trắng bệch, mím chặt môi không trả lời, nhưng đồ thị trên màn hình bỗng cao vút lên. Cô ta đột nhiên bất chấp, đưa tay kéo kéo thiết bị đo hô hấp ở ngực.

Không khí căng thẳng.

Trong bầu không khí yên tĩnh chỉ có tiếng va chạm lạch cạch.

“Vấn đề cuối cùng,” Ngôn Cách tựa như không phát hiện sự chống đối của cô ta, bình tĩnh nói:

“Cô đã từng bị cưỡng bức hay hiếp dâm không?”

“Đồ khốn!” Tống Y thét lên chói tai, mặt đỏ au đứng bật dậy khỏi ghế, thiết bị đo huyết áp và hô hấp đều rơi xuống, song máy đo vẫn còn trên ngón tay, số liệu hiện thị trên màn hình là một đường hỗn loạn.

Chân Ý im lặng, nhìn khuôn mặt Tống Y trở nên vặn vẹo vì cảm xúc phẫn nộ: Trong vụ án này, cô ta không chỉ là người chứng kiến!

Không quen biết người chết sẽ không có động cơ giết người? Không, có một động cơ gọi là trả thù xã hội.

Hiện tại, cô ta thật sự là kẻ tình nghi!

Tống Y thấy Chân Ý không nói lời nào, con ngươi tóe lửa, gầm lên giận dữ: “Chân Ý, cô là con khốn! Cô là luật sư của tôi, thế mà lại để cho tên vô lại này công kích, nói xấu tôi? Không phải cô rất giỏi sao? Giả, tất cả đều là giả! Đều tại sự vô dụng của cô Đường Thường mới chết. Hiện tại cô còn muốn hại chết tôi! Cô muốn làm luật sư nổi tiếng, bản lĩnh của cô ở đâu?”

Tư Côi thấy cô ta không kiềm chế được, ấn cô ta xuống ghế.

Máy phát hiện nói dối vẫn tiếp tục in biểu đồ sinh lý lên trang giấy, phát ra những tiếng “tạch tạch”

Chân Ý vẫn im lặng, ánh mắt lạnh tanh.

Cô vô cùng tức giận, nếu không phải đang đứng ở đây, cô rất muốn mắng thật to vào mặt Tống Y: Tôi là con khốn, anh ta là tên vô lại thì cô cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì đâu!

Tống Y, tôi nói rồi, đừng giấu diếm tôi. Tôi là luật sư của cô, cùng cô đứng trên một chiếc thuyền! Cho dù cô thực sự giết người, tôi cũng sẽ biện hộ thay cô, lấy đạo đức của tôi biện hộ giúp cô!

Tôi chỉ có một yêu cầu với cô: Đừng giấu diếm! Song cô thì sao, ngay cả một việc cỏn con cũng không làm được!

10 thoughts on “Freud Yêu Dấu – Chương 7

  1. Có lẽ Chân ý sẽ có một cái nhìn mới đối với Ngôn cách về khả năng nghiệp vụ của anh . Level của Ngôn cách càng tăng thêm rồi. MÌnh cũng mê anh Ngôn rồi. Thanks bạn.

    1. Cái nhìn mới là có nhưng bạn Chân chưa gục đâu, bạn chờ chương sau mà xem 😀 😀 😀 😀 bạn Ngôn còn chưa tỏa sáng hết đâu, chưa gì đã mê người ta rồi, định lực quá kém, mau theo bạn Chân học tập 😀 😀 😀 😀

  2. Chậc, chậc…gay rồi đây. Không hiểu cái đoạn đường yêu đương của cô nàng Chân Ý và Ngôn Cách sẽ như thế nào nhỉ 🙂

  3. Đọc cái chương này mà tim khiêu vũ loạn xạ ko theo nhịp nào hết. Ngôn Cách wủa là đáng sợ. Lại thêm mọt soái ca đc lọt vào danh sach hâm mộ của mình

    1. Hi hi, thế này thì bạn phải mua ngay thuốc trợ tim đi thôi, về sau còn nhiều đoạn gay cấn hơn nữa cơ 😀 😀 😀 😀

  4. Nghi vấn 2:
    Những diễn biến tâm lý của Tống Y trong chương này cho thấy động cơ trả thù rất rõ. Nó giải thích cho tâm trạng của Tống Y trong chương cô tâm sự với Chân Ý về quá khứ của cô

    1. Vậy ss sẽ giải thích ra sao với những vấn đề được khẳng định sau:
      1) Máy phát hiện nói dối đã chứng thực thân phận của Tống Y là thật.
      2) Trong bối cảnh thực tế, hai con người xa lạ không có khuôn mặt giống nhau, làm sao có thể khiến người ta nhầm lẫn được.
      ->Trong thời buổi mặt nạ dịch dung đã thất truyền, rất khó để ai đó nhầm lẫn giữa Tống Y và Đường Thường 😀 😀 😀

  5. chương 5 – Dương Tư hỏi Tống Y “Ngày mùng 4 tháng 8, cô ở club Ecstasy?”
    chương 7 – Ngôn Cách hỏi Tống Y “Rạng sáng ngày 28 tháng 4, cô ở club Ecstasy?”
    cái này tác giả bị nhầm lẫn ngày hay sao nhỉ? đây là truyện đầu tiên của Cửu Nguyệt Hi mà mình đọc, vô cùng kết văn phong của tác giả này mà nội dung cũng hấp dẫn nữa…và các nàng chuyển ngữ cũng rất là hay 😀

    -Cho tới bây giờ thì chưa thấy ai khả nghi, Tống Y có thể đã thấy hung thủ mà người đó cô cũng quen biết, mình thấy người có khả năng lớn nhất là Ngôn Triết bạn trai của Đường Thường nhưng vẫn chưa thấy nhắc đến. Nếu Ngôn Triết là hung thủ zậy thì có obvious quá không nhỉ *chậc chậc*…mà cũng chưa biết được Lâm Tử Dực là tên đáng ghét, chắc có nhiều người muốn giết… 😀 😀 😀

    1. Chương 5 là màn mô phỏng thẩm vấn thôi nên có thể sai ngày giờ gì đó, mình nghĩ thế, không biết có phải không 😦 😦 😦
      Đến chương này thì chưa thể kết luận ai là hung thủ được 😀 😀 😀 nhưng ta có thể khoanh vùng số nghi phạm từ chương này rồi 😀 😀 😀

Leave a reply to Bảo Nhiên Cancel reply